Cậu nói thích nhìn tớ, vì cậu yêu tất cả những gì thuộc về con người tớ! Nhưng cậu có nghĩ rằng:
Nếu một ngày mặt tớ bỗng dưng nổi đầy mụn. Tớ không
xinh như cậu vẫn thường khen nữa, lúc ấy cậu còn thích ngắm nhìn tớ, nói
yêu tớ nữa không?
Nếu một ngày, lỡ không may tớ bị tai nạn, chỉ là lỡ
thôi nhé! Khuôn mặt tớ loang lỗ những vết sẹo, đôi mắt tớ không còn buồn
chớp hàng mi, bàn chân không còn muốn tung tăng bay nhảy, tay tớ không
còn khéo léo vẽ vời lung tung. Cậu còn đủ dũng cảm để nói rằng cậu yêu
tớ nữa không?
Nếu tớ khóc, và chẳng muốn cho cậu biết lý do, cậu vẫn có thể bên tớ, cho tớ khăn giấy và mượn bờ vai ấy chứ?
Cậu còn yêu tớ nữa không, nếu ngày mai, tớ không thắng
nổi áp lực với kỳ thi Đại học, tớ vô tình trở thành tử sĩ, gom sách vở
dùi mài chờ tới năm sau. Còn cậu sẽ trở thành tân sinh viên đất Sài
thành đô hội, cậu có khinh thường tớ không, liệu lúc ấy, cậu còn nhớ đến
một con nhóc là tớ? Nếu còn, cậu sẽ đủ kiên nhẫn đợi tớ chứ? Một năm,
mọi thứ đổi thay, có gì để chắc chắn cậu không thay đổi?
Cậu biết không? Nếu là tớ, tớ cũng không chắc chắn sẽ
làm được những điều đó. Tớ tự thấy mình chưa đủ trưởng thành để nói ra
một điều gì lớn lao, và nói lời yêu hay chấp nhận lời yêu đối với tớ là
một chuyện “lớn lao” đấy, cậu ạ!
Và cậu ơi, chúng mình còn có thể làm bạn được nữa
không, nếu như chúng ta yêu nhau và một ngày nào đó chia tay… Tớ thiết
nghĩ, mãi là bạn như thế này, chúng ta sẽ chẳng phải ngại ngần khi vô
tình chạm mặt, cậu nhi?
Cuối cùng, tớ muốn nói với cậu rằng, khi nào cậu đủ
can đảm để đối diện với những gì xấu nhất, khi nào cậu đủ chín chắn đối
phó với những tình huống tồi tệ nhất, tớ sẽ vui vẻ trở thành “girl
friend” đúng nghĩa riêng nhất của cậu, bởi tớ tin cậu, và mãi mãi không
muốn mất niềm tin ở cậu. Thế nên, nếu có thể, mình hãy đợi đủ chín chắn
để “yêu”, cậu nhé!
Nga Vũ
No Comment.