Chuyện buồn của hắn, kể để các mũi tên hướng lên rút kinh nghiệm nè.
Năm học cuối cấp 3, chẳng biết trời xui đất khiến thế
nào mà hắn bắt đầu yêu thầm nhớ trộm một cô bạn cùng lớp khi cả hai đều
mới bước sang tuổi 17. Nhưng rồi loay hoay mãi, suốt 2 năm sau vẫn chưa
biết làm sao để gửi tín hiệu đến người ta.
Cuối cùng, hắn nghĩ ra cách viết thư bày tỏ tình cảm
trên mặt sau của các tờ giấy màu, sau đó gấp thành hình quả bóng và gửi
đến người mà hắn yêu thương.
Thư thứ nhất hắn viết hết trang chi chít chữ nhưng
người ta không trả lời gì sất. Thư thứ hai hắn "rút gọn tình cảm" còn
nửa trang A4, nhưng quả bóng đó cũng chỉ được treo lủng lẳng trước bàn
người ấy vẫn thường ngồi học mỗi ngày.... Cứ thế, đến thư thứ n+1 hắn
chỉ còn viết đúng 3 từ (mà ai cũng biết là-chữ-gì-rồi đấy) nhưng thư đi
vẫn bặt vô âm tín.
Rồi đến một ngày, người ấy rủ hắn đi uống nước và
thông báo: tớ đã có người thương nên từ nay chúng mình sẽ không còn
những buổi hẹn hò của thời con nít nữa. Tình yêu đầu tiên đồng nghĩa với
trò chơi cuối cùng mà! Người ấy còn mang theo chùm bóng giấy trao trả
lại chủ nhân để không còn vương vấn kỷ niệm tuổi ô mai. Hắn lặng người
khi biết người ta luôn trân trọng và giữ gìn những kỷ vật do chính bàn
tay hắn nặn thành, và cũng chính vì vậy mà chưa bao giờ người ấy mở các
quả bóng kia để đón nhận tình cảm hắn gửi ở mặt sau trang giấy.
Hắn lặng lẽ tháo dỡ từng trang giấy theo đúng thứ tự
ngày tháng mà người ấy ghi trên quả bóng, trước khi nó treo vào chùm.
Đối diện bàn là những giọt nước mắt rơi ngày càng nặng hạt ... riêng quả
bóng cuối cùng hắn không mở ra nữa vì phía bên kia đường có ai đó đang
đợi chờ người mà hắn yêu thương.
Theo Mực tím