Tháng 5. Tiết trời oi bức, lâu lắm mới xuất hiện vài
cơn mưa nhỏ hiếm hoi. Sân trường khô ráo. Các lớp học im lặng như tờ.
Chỉ có ở dãy A, nơi khối 12 đang học, hơi nhộn nhịp…
Học kì 2 kết thúc. Học sinh lớp 10 sẽ
lên kế hoạch nghỉ hè thật hoành tráng và vui chơi thả ga. Học sinh lớp
11 ráo riết tìm chỗ luyện thi để chuẩn bị cho một năm học mới đầy căng
thẳng. Riêng học sinh lớp 12 bây giờ, sắp ra trường rồi, sắp đối mặt với
hai kì thi quan trọng rồi, bao xúc cảm chen chúc mà không thể diễn đạt
được trọn vẹn…
Tôi đã từng nghe những anh chị đi trước bảo rằng: “Năm cuối cấp đẹp lắm, vui lắm, học nhiều nhưng cũng phải biết trân trọng từng khoảnh khắc.
Thời gian không quay ngược lại, đừng để lên đại học rồi tiếc nuối mãi.
Bởi họ đã từng vô cảm trước thực tại, chỉ chăm chăm cho tương lai, và
rồi khi đạt được mục tiêu như mong đợi, họ lại cảm thấy trống vắng,
thiếu những kỉ niệm, rồi nhớ trường lớp quay quắt, lại mong ước được trở
về như khi xưa…
Tôi vẫn rất trân trọng từng khoảnh khắc cuối cùng còn được học ở ngôi trường phổ thông của mình,
vẫn có những phút lặng khi đứng trên ban công tầng 3 nhìn xuống, vẫn
thích đạp xe dạo mát trong những buổi chiều sau khi đi học thêm về.
Dù rằng bao sự mộng mơ đan xen vào những lo nghĩ căng
thẳng, dù rằng những niềm vui, nỗi buồn hòa trộn lẫn lộn, dù rằng đôi
lúc chính tôi không hiểu nổi tuổi 18 của mình, tôi vẫn dành ra vài phút
đi xuống căn-tin mua nước cùng hai cô bạn không thân (thậm chí cả năm
chưa nói chuyện lần nào), sẵn sàng nhoẻn miệng cười thật tươi khi ống
kính máy ảnh của bạn bè “lia” liên tục trong lớp, cảm ơn rối rít khi
được nhỏ bạn mang cho khá nhiều kẹo và trái cây, cảm thấy vui khi cùng
tụ lại một nhóm trò chuyện…
Tất cả những điều này, tôi sẽ mang theo đến suốt cuộc hành trình dài trong đời…
Tháng 5. Oi bức và khó chịu. Thời tiết thay đổi thất
thường, cũng giống như tâm trạng của học trò 12 chúng tôi vậy. Đứa thì
lo không biết ngành mình chọn đã phù hợp hay chưa, đứa lại sợ rớt vì cảm
thấy áp lực quá, đứa khác sợ không “nhồi” nổi kiến thức để thi tốt
nghiệp, nói chi đại học, có đứa lại tiếc ngẩn ngơ: “Phải chi trước đó
nộp đơn vào ngành mình thích, để có động lực, theo phong trào làm gì để
rồi bây giờ phải chạy đua thế này…”.
Nhiều đứa lâu lâu lại thẫn thờ nhìn ra ô cửa sổ, thở
dài, rồi quay lại với đống tập sách dày cộm, rồi gục mặt xuống bàn, rồi
thở dài, rồi suy nghĩ, rồi tạm gác bài học, bài tập qua một bên, chạy ra
ban công, nhìn xuống sân trường, theo đuổi những khát vọng và suy nghĩ
mơ hồ của mình…
Ừ thì cũng căng thẳng đấy. Nhất là hai kì thi quan
trọng cách nhau không lâu. Nhớ lắm những lần hồi hộp giở sách liên tục,
ngồi khúm núm vì sợ thầy cô gọi mình đứng lên trả bài. Tim đập thình
thịch khi thầy cô sắp lại vị trí chỗ ngồi để phát giấy, chuẩn bị kiểm
tra. Cuối cấp, các kì thi cứ liên tục bủa vây, để rồi từ việc căng thẳng
áp lực dẫn đến…trơ lì, mất cảm giác. Nhưng dù có “ngụy biện” đến đâu đi
nữa, thì sự áp lực, lo lắng vẫn hiện rõ khi mất tự tin vào bản thân…
Những ngày học cuối cùng, thi thoảng tôi lại thích thả một cánh phượng rơi, hay chụp từng ngóc ngách trong trường học. Lâu lâu lại ngồi ngẫm về tương lai rồi tặc lưỡi: “Kệ. Hãy sống cho từng ngày…”
Khu lớp 12 dạo này vui lắm, vì thường xuyên trống tiết
và mọi người cố lưu giữ những khoảnh khắc khi còn lại bên nhau… Những
cảm xúc này, cho dù thời gian trôi, thì vẫn nguyên vẹn, tươi mới như
ngày đầu…
Ôi, năm cuối cấp của tôi…
Theo Mực tím