D khóc đó. D khóc cho cuộc đời D, D khóc cho số phận đau khổ mà D phải gánh chịu,D khóc cho bản thân và người đang hiện hữu trong D nữa. Là con người cũng phải được vui tươi hạnh phúc chứ,sao ðau khổ cứ chất chồng lên D mãi mà không bao giờ xệp xuống thế. D đau quá rồi,có ai hiểu D không.?..... Ngày qua ngày D sống trong đau khổ,trong dằn vặt,trong sợ hãi và..............trong những cơn mộng mị xa xăm đầy hoang tưởng.
Gửi người D yêu nhất, với một lời xin lỗi, vì yêu L thật dại khờ... D xin lỗi, nhưng D yêu L..!!
L ra đi vì D đã không thể tạo cho L một niềm tin, L ra đi vì D vô tâm quá, và D đã chưa kịp hiểu L thật sâu sắc để có thể làm L hiểu rằng D yêu L , thật nhiều. Ðôi khi D tự trách mình dại khờ, đôi khi D trách L ngốc nghếch, vì D biết L cũng yêu D, hơn tất cả, L đã có trong vòng tay trái tim của một kẻ cũng ngốc không kém, một kẻ yêu L hơn tất cả, vậy mà L nỡ buông tay, L có biết D đau không, L có biết D đã bao lần nhìn L từ xa thôi để rồi tự mỉm cười.
D hiểu vì sao L lại như vậy, vì tình yêu của chúng ta đến quá nhanh, quá mãnh liệt và hạnh phúc, nhưng lại chưa hiểu rõ về nhau. Ðã có những hiều nhầm....! D đã từng mong L chỉ giận dỗi thôi, chỉ cần D đến với một lời xin lỗi chân thành, L sẽ quay về, nhưng D đã sai. Và giờ đây, D hiểu D đã mãi mất L, mất thật rồi. Và ra đi đã trở thành một điều sớm muộn. Nhưng L ơi, D đã yêu L, chính D cũng không biết từ bao giờ, và chỉ khi L mãi rời xa D thì D mới biết L thực sự rất quan trọng. D ko biết thiếu L D sẽ sống ra sao nữa? Cho D xin lỗi L.
Xin L..hãy mở rộng trái tim...trở về với D !
Và nếu có thể, hãy tin D, một lần....Tha thứ cho D, cho người yêu L thật dại khờ...
Vì D chưa thể chấp nhận đc sự thật là chúng ta chia tay............... hay là D chưa gặp đc người có thể nắm tay D thật chặt và đi tiếp đến cuối con đường .
Có thể nói D đã quen với cuộc sống ko có L........... quen với sự thiếu vắng những dòng tin nhắn hỏi thăm , quan tâm hằng ngày của L...............Trước đó L cũng đã tập dần cho D rồi mà fải ko D? L nhắn tin thưa hơn ................, gọi điện ít hơn .D hiểu mà.
D đã quen với con đường mà trên đó còn mình D bước tiếp ............., à ko , mà là cả D và L cùng bước nhưng đi về 2 phía ngược nhau............. Nhiều lúc D đã quay đầu lai để chúng ta lại có thể gặp nhau nhưng D cũng ko gặp đc L ..................L vẫn cứ bước tiếp ko nhìn lại.Trên con đường đó D vẫn sống tốt vẫn đi 1 mình và chưa muốn cùng ai đó bước đi ...............D chưa muốn L ah? Giờ này D rất nhớ L , mặc dù được sống trong tình cảm của bạn bè, gia đình,.........nhưng vẫn thiếu 1 thứ ...đó là tình yêu ngày xưa, D nhớ lắm
Giờ thiếu những tin nhắn vào sáng sớm , những tin nhắn chúc ngủ ngon của L nhưng D cũng đã quen rồi L ạ
D nhận đc những tin nhắn chúc ngủ ngon từ 1 ai đó ko fải là L ............, L cảm thấy sao mà fiền hà thế .Giá như đó là tin nhắn của L thì đã khác rồi , thế thì D hạnh phúc biết bao
D cứ ngỡ mình đã quên rồi, quên thật rồi, không nhớ gì về những ngày tháng đã qua. Những kỷ niệm tưởng như đã bám đầy rêu, D xếp nó vào ngãn trong cùng của ký ức.
D cứ ngỡ rằng thời gian sẽ xoa dịu nỗi đau nhưng không ngờ chính thời gian lại làm cho nỗi đau tồn tại. D cũng không biết tại sao mình lại như thế nữa!? D luôn hỏi "Tại sao D lại yêu L cái ngày xưa ấy.? "Tại sao? Tại sao D lại yêu L trong khi D biết không đủ sức để níu giữ L cho riêng mình!? Giờ đây L đã quên đi những lời yêu thương ngày nào bỏ mặc D với ngổn ngang thương nhớ. Còn lại gì trong L khi ta xa nhau? Với D,D cố gắng quên hết và chỉ còn biết nhắm mắt lại để nỗi đau không buốt giá trái tim D mỗi lúc nhớ về kỷ niệm ngày xưa. Trong tận đáy lòng đã nhiều lần D tự nhủ sẽ quên L. Nhưng càng quên đi thì D lại đâu biết chính D đang lừa dối chính mình và với tình yêu D đã dành cho L.
D cũng không hiểu sao L lại làm như vậy? Tại sao lại im lặng làm D thất vọng nhiều đến thế..? L đã nói rất yêu D mà! Vậy tại sao tình yêu đó không đủ mạnh để vượt qua những lỗi lầm đời thường hay sao?
L bỏ lại tất cả, bỏ lại người con trai L đã từng yêu thương. Cảm giác mất mát 1 điều gì đó quá lớn luôn ngự trị trong lòng khiến D nhiều lúc ngẩn ngơ. Một chuỗi ngày dài đã qua đi trong đau đớn. D đã khóc..khóc vì tinh yêu hạnh phúc-khóc vì tinh yêu vỡ tan - mình mất nhau mãi mãi...chỉ mình D mới cảm nhận được nỗi đau đang dâng ngập trong lòng?!
Giờ đây L có hạnh phúc, có vui vẻ cuộc sống mới? Còn D đã xa nõi đó xa tất cả những gì yêu thương và thân thuộc nhất, nơi đó có bao kỷ niệm của D và L! D vẫn còn lưu lại dòng tin nhắn L gửi cho D hôm nào khi chúng mình còn tay trong tay "D sẽ mãi là người cùng L bước tiếp trên những con đường nhé? Sẽ mãi như vậy phải ko L? Hihi!"...
Khi L nhắt tin cho D những lời đó là hoàn toàn vô thức hay hoàn toàn là giả dối.Ðể hôm nay D và L mỗi người mỗi ngả!? D vẫn mong được trở về những ngày tháng ấy ngày mà lần đầu tiên ngón tay chúng ta đan vào nhau. Bờ vai của L, bàn tay của L làm D hạnh phúc, thế giới như ngừng quay, khi L ra đi môi không gian như không còn nữa. và thế giơi tan vỡ khi không có L. D nhớ lắm L à.! Nhưng D hy vong 1 ngày nào đó L sẽ quay về..... để ta có thể quay lại như ngày xưa.....
Gửi người D yêu nhất, với một lời xin lỗi, vì yêu L thật dại khờ... D xin lỗi, nhưng D yêu L..!!
L ra đi vì D đã không thể tạo cho L một niềm tin, L ra đi vì D vô tâm quá, và D đã chưa kịp hiểu L thật sâu sắc để có thể làm L hiểu rằng D yêu L , thật nhiều. Ðôi khi D tự trách mình dại khờ, đôi khi D trách L ngốc nghếch, vì D biết L cũng yêu D, hơn tất cả, L đã có trong vòng tay trái tim của một kẻ cũng ngốc không kém, một kẻ yêu L hơn tất cả, vậy mà L nỡ buông tay, L có biết D đau không, L có biết D đã bao lần nhìn L từ xa thôi để rồi tự mỉm cười.
D hiểu vì sao L lại như vậy, vì tình yêu của chúng ta đến quá nhanh, quá mãnh liệt và hạnh phúc, nhưng lại chưa hiểu rõ về nhau. Ðã có những hiều nhầm....! D đã từng mong L chỉ giận dỗi thôi, chỉ cần D đến với một lời xin lỗi chân thành, L sẽ quay về, nhưng D đã sai. Và giờ đây, D hiểu D đã mãi mất L, mất thật rồi. Và ra đi đã trở thành một điều sớm muộn. Nhưng L ơi, D đã yêu L, chính D cũng không biết từ bao giờ, và chỉ khi L mãi rời xa D thì D mới biết L thực sự rất quan trọng. D ko biết thiếu L D sẽ sống ra sao nữa? Cho D xin lỗi L.
Xin L..hãy mở rộng trái tim...trở về với D !
Và nếu có thể, hãy tin D, một lần....Tha thứ cho D, cho người yêu L thật dại khờ...
Vì D chưa thể chấp nhận đc sự thật là chúng ta chia tay............... hay là D chưa gặp đc người có thể nắm tay D thật chặt và đi tiếp đến cuối con đường .
Có thể nói D đã quen với cuộc sống ko có L........... quen với sự thiếu vắng những dòng tin nhắn hỏi thăm , quan tâm hằng ngày của L...............Trước đó L cũng đã tập dần cho D rồi mà fải ko D? L nhắn tin thưa hơn ................, gọi điện ít hơn .D hiểu mà.
D đã quen với con đường mà trên đó còn mình D bước tiếp ............., à ko , mà là cả D và L cùng bước nhưng đi về 2 phía ngược nhau............. Nhiều lúc D đã quay đầu lai để chúng ta lại có thể gặp nhau nhưng D cũng ko gặp đc L ..................L vẫn cứ bước tiếp ko nhìn lại.Trên con đường đó D vẫn sống tốt vẫn đi 1 mình và chưa muốn cùng ai đó bước đi ...............D chưa muốn L ah? Giờ này D rất nhớ L , mặc dù được sống trong tình cảm của bạn bè, gia đình,.........nhưng vẫn thiếu 1 thứ ...đó là tình yêu ngày xưa, D nhớ lắm
Giờ thiếu những tin nhắn vào sáng sớm , những tin nhắn chúc ngủ ngon của L nhưng D cũng đã quen rồi L ạ
D nhận đc những tin nhắn chúc ngủ ngon từ 1 ai đó ko fải là L ............, L cảm thấy sao mà fiền hà thế .Giá như đó là tin nhắn của L thì đã khác rồi , thế thì D hạnh phúc biết bao
D cứ ngỡ mình đã quên rồi, quên thật rồi, không nhớ gì về những ngày tháng đã qua. Những kỷ niệm tưởng như đã bám đầy rêu, D xếp nó vào ngãn trong cùng của ký ức.
D cứ ngỡ rằng thời gian sẽ xoa dịu nỗi đau nhưng không ngờ chính thời gian lại làm cho nỗi đau tồn tại. D cũng không biết tại sao mình lại như thế nữa!? D luôn hỏi "Tại sao D lại yêu L cái ngày xưa ấy.? "Tại sao? Tại sao D lại yêu L trong khi D biết không đủ sức để níu giữ L cho riêng mình!? Giờ đây L đã quên đi những lời yêu thương ngày nào bỏ mặc D với ngổn ngang thương nhớ. Còn lại gì trong L khi ta xa nhau? Với D,D cố gắng quên hết và chỉ còn biết nhắm mắt lại để nỗi đau không buốt giá trái tim D mỗi lúc nhớ về kỷ niệm ngày xưa. Trong tận đáy lòng đã nhiều lần D tự nhủ sẽ quên L. Nhưng càng quên đi thì D lại đâu biết chính D đang lừa dối chính mình và với tình yêu D đã dành cho L.
D cũng không hiểu sao L lại làm như vậy? Tại sao lại im lặng làm D thất vọng nhiều đến thế..? L đã nói rất yêu D mà! Vậy tại sao tình yêu đó không đủ mạnh để vượt qua những lỗi lầm đời thường hay sao?
L bỏ lại tất cả, bỏ lại người con trai L đã từng yêu thương. Cảm giác mất mát 1 điều gì đó quá lớn luôn ngự trị trong lòng khiến D nhiều lúc ngẩn ngơ. Một chuỗi ngày dài đã qua đi trong đau đớn. D đã khóc..khóc vì tinh yêu hạnh phúc-khóc vì tinh yêu vỡ tan - mình mất nhau mãi mãi...chỉ mình D mới cảm nhận được nỗi đau đang dâng ngập trong lòng?!
Giờ đây L có hạnh phúc, có vui vẻ cuộc sống mới? Còn D đã xa nõi đó xa tất cả những gì yêu thương và thân thuộc nhất, nơi đó có bao kỷ niệm của D và L! D vẫn còn lưu lại dòng tin nhắn L gửi cho D hôm nào khi chúng mình còn tay trong tay "D sẽ mãi là người cùng L bước tiếp trên những con đường nhé? Sẽ mãi như vậy phải ko L? Hihi!"...
Khi L nhắt tin cho D những lời đó là hoàn toàn vô thức hay hoàn toàn là giả dối.Ðể hôm nay D và L mỗi người mỗi ngả!? D vẫn mong được trở về những ngày tháng ấy ngày mà lần đầu tiên ngón tay chúng ta đan vào nhau. Bờ vai của L, bàn tay của L làm D hạnh phúc, thế giới như ngừng quay, khi L ra đi môi không gian như không còn nữa. và thế giơi tan vỡ khi không có L. D nhớ lắm L à.! Nhưng D hy vong 1 ngày nào đó L sẽ quay về..... để ta có thể quay lại như ngày xưa.....
Được sửa bởi superstaroftheword ngày Wed 21 Sep 2011, 21:00; sửa lần 1. (Reason for editing : sua~ title)