A14 Tôi yêu

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
A14 Tôi yêu

Tập đoàn đầu tư và phát triển toàn diện tài năng và nhan sắc

Latest topics

» Discover the world of uninhibited dating.
by handsomevip007 Thu 04 Apr 2024, 00:46

» TG 24 giờ qua ảnh: Người đàn ông thi leo cột mỡ
by handsomevip007 Wed 29 Aug 2012, 18:15

» Sấm sét Hà Nội lên tạp chí Mỹ
by handsomevip007 Wed 29 Aug 2012, 18:15

» Chùm ảnh:Lính Anh khỏa thân tập thể ủng hộ Hoàng tử Harry
by handsomevip007 Wed 29 Aug 2012, 18:14

» TG 24 giờ qua ảnh: Học viên cảnh sát rèn luyện
by handsomevip007 Wed 29 Aug 2012, 18:14

» Tóc bóng nước nổ tung trên đầu trọc mẫu nghiệp dư
by handsomevip007 Wed 29 Aug 2012, 18:14

» Cận cảnh hà mã quyết chiến tranh ngôi đầu đàn
by handsomevip007 Wed 29 Aug 2012, 18:13

» TG 24 giờ qua ảnh: Bé trai bị thương chờ điều trị
by handsomevip007 Wed 29 Aug 2012, 18:13

» TG 24 giờ qua ảnh: ‘Thây ma’ ngồi chờ tàu điện
by handsomevip007 Wed 29 Aug 2012, 18:13

» TG 24 giờ qua ảnh: Trẻ em chơi đùa với... trăn
by handsomevip007 Wed 29 Aug 2012, 18:13

» TG 24 giờ qua ảnh: Tiệc cưới dang dở vì cháy rừng
by handsomevip007 Wed 29 Aug 2012, 18:12

» Chùm ảnh: Bữa ăn hụt của sư tử chột
by handsomevip007 Wed 29 Aug 2012, 18:12

» Chùm ảnh: Giải cứu báo mắc kẹt trên hàng rào sắt
by handsomevip007 Wed 29 Aug 2012, 18:12

» Chế quai cho dép tông từ vải hoa
by handsomevip007 Wed 29 Aug 2012, 18:08

» Nhẫn cực xinh cực độc từ cán thìa
by handsomevip007 Wed 29 Aug 2012, 18:08

» Pha chế sơn móng tay từ phấn mắt
by handsomevip007 Wed 29 Aug 2012, 18:07

» Độc đáo vòng tay kết từ khuy
by handsomevip007 Wed 29 Aug 2012, 18:07

» Đan báo cũ thành thùng đựng đồ hữu dụng
by handsomevip007 Wed 29 Aug 2012, 18:07

» Độc đáo vườn treo trong nhà
by handsomevip007 Wed 29 Aug 2012, 18:06

» Bánh pancake theo phong cách Đức có gì lạ?
by handsomevip007 Wed 29 Aug 2012, 18:01

» Lạ miệng món salad bơ với cà chua
by handsomevip007 Wed 29 Aug 2012, 18:01

» Công thức bánh Madeleine pho mát tuyệt hảo
by handsomevip007 Wed 29 Aug 2012, 18:00

» Lạ miệng món mỳ gà nấu nước dừa
by handsomevip007 Wed 29 Aug 2012, 18:00

» Đẹp da với nước ép cà chua
by handsomevip007 Wed 29 Aug 2012, 18:00

» Ngọt ngào hương vị cà phê caramen
by handsomevip007 Wed 29 Aug 2012, 17:58

» TG 24h qua ảnh: Chiến binh tránh đạn bắn tỉa
by handsomevip007 Sat 25 Aug 2012, 14:53

» TG 24 giờ qua ảnh: Diễn tập sơ tán khỏi tòa nhà
by handsomevip007 Sat 25 Aug 2012, 14:52

» TG 24 giờ qua ảnh: Người biểu tình TQ phá xe Nhật
by handsomevip007 Sat 25 Aug 2012, 14:52

» Món tiết canh dưới ống kính nhiếp ảnh gia Đức
by handsomevip007 Sat 25 Aug 2012, 14:51

» TG 24 giờ qua ảnh: Cậu bé không bàn chân chơi bóng
by handsomevip007 Sat 25 Aug 2012, 14:46

Chào bạn! Khách viếng thăm

    [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship

    miamor
    miamor
    BINH NHÌ
    BINH NHÌ

    Số bài : 9
    A14$ : 31
    Danh tiếng : 30
    Tham gia : 05/01/2012

    [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship Empty [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship

    Bài gửi by miamor Thu 26 Apr 2012, 21:39

    [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship 200246 WELCOME ME!!!!!! [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship 200246
    [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship Glitter1fe
    Ờ hớ hớ hớ... Cáo trước là ta chỉ có post chuyện về West thôi đấy! [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship 106668




    [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship Glitter1fe
    Fiction:Westlife's childhoods-the beginning of a friendship
    Tác giả: nam an - 1 ss trong FC [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship 979733
    [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship Glitter1fe
    Danh sách thành viên nhóm:

    Shane Filan:
    Mark Feehily:
    Kian Egan:
    Nicky Byrne:
    Brian McFadden:
    [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship Glitter1fe
    Danh sách thành viên nhóm:
    Chương Một: Trận Đánh Nhau

    [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship Ukhlj
    (Brian McFadden)

    [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship 1332502358416345022_320_320
    (Mark Feehily - kute chưa nè, anh iu của ta đóa!
    [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship 7493 )


    -Đánh nó chết luôn đi! Mày nè!
    -Mày chừa cái chân làm gì vậy,đạp cho nó què chơi!

    3 thằng to con chừng 14,15 tuổi đang chụm lại đánh một cậu bé nhỏ thó
    với mái tóc đen cùng đôi mắt xanh như đáy đại dương đẫm nước,bộ quần áo
    rộng thùng thình loang lổ những vết đỏ màu máu.Cậu bé chẳng biết làm gì
    hơn là nằm co ro giữa góc tối sân trường vắng tanh,mặc cho những cái tát
    nhẫn tâm giáng xuống liên tục.Bởi vì cậu biết có la lên thì cũng chằng
    ích gì.Đã 1 giờ trưa,tất cả mọi người đã về hết.Các chú bảo vệ cũng đi
    ra ngoài để ăn trưa,chẳng có lấy một tia hi vọng nhỏ xíu nào cho cậu bé
    tội nghiệp.Mấy thằng độc ác kia vẫn tiếp tục đánh cậu túi bụi…

    -Đồ khốn! Buông thằng nhóc ra!
    Tiếng thét to và rõ làm giáng đoạn cuộc bạo hành,thằng cầm đầu
    mặc áo nâu đậm đứng thẳng người đề nhìn kĩ thủ phạm.Khi đã nhận ra chủ
    nhân của tiếng thét,nó bật cười khanh khách,một giọng cười chói cả tai:
    Ô! Thì ra là Lợn con dễ thương.Brian,hôm nay gan mày to nhỉ?-nó mỉa mai
    -Mày câm đi Steve! Buông thằng nhóc ra!-Brian độp lại
    -Tao không câm.Làm gì nhau?

    Một thằng ra dáng giang hồ khác trong băng tiếp lời cho đại ca của
    nó:Mày ăn đòn của tụi tao chưa đủ hay sao? Muốn lãnh luôn phần của thằng
    này à!-Nói đoạn,nó đá cậu bé tóc đen một cái.
    -Lũ hèn!Tụi mày ngán đánh đập tao rồi hả? Tao mới là kẻ thù của tụi
    mày,nhớ chứ! Còn thằng nhóc,nó mới học ở đây chừng hai tuần thôi
    mà?-Brian cắn môi

    Thằng Steve nhếch miệng: Thì bởi vì nó là lính mới nên tao mới phải cho
    nó biết ai là thủ lĩnh cái trường Summer Hill này đồ ngu ạ!

    Brian nói rõ từng chữ một cách dứt khoát: Tao sẽ tôn mày làm thủ lĩnh NẾU MÀY HẠ ĐƯỢC ANH SHANE!

    Brian vừa dứt 6 chữ cuối cùng,mặt thằng Steve đỏ lự,cả hai tai nó cũng
    như mới bị xát ớt,nó lấn tới nắm áo cậu bé béo ú,rít qua kẽ răng: ĐỪNG
    BAO GIỜ NHẮC TỚI TÊN THẰNG FILAN TRƯỚC MẶT TAO!-Xong,nó đấm Brian một cú
    mạnh đến mức khiến cậu bé ngã chúi ra thềm,nằm im không cử động,máu me
    từ mũi và miệng chảy ròng.Tiếp theo, Steve quay qua cậu bé nhỏ con đang
    run rẩy,chỉ biết ôm đầu nhìn trân trân “anh hùng” của nó đã bị hạ gục.
    “Chờ gì nữa?”-Steve nói với hai thằng còn lại-“Tiếp thôi!”-Lời nói của
    nó nhẹ tênh, cả ba thằng côn đồ lại tiếp tục hành hạ cậu nhóc vô tội.

    Tao xin lỗi!-thằng Steve đay nghiến-Có trách thì trách con Lợn kia!-Nó
    giựt mạnh mái tóc đen của cậu bé-Vì nó mà mày phải chịu thêm đòn!-nó xô
    mạnh cậu bé ra sàn. Đến nước này, Brian dù đau cỡ nào cũng lồm cồm bò
    dậy,nó lao như điên vào đám hỗn loạn để ôm lấy cậu bé đang khóc nấc lên
    vì đau đớn và sợ hãi.Hai đứa ghì chặt nhau,Brian rít lên:Mắt Xanh,tớ đếm
    tới ba là chạy nhé!

    “Mắt Xanh” gật đầu yếu ớt

    “Ok.Bắt đầu nào”-nó thì thào- “Một”-Brian bị đá vô hông
    “Hai”-Tay áo bên trái của Tóc Đen rách toạc
    “CHẠY!!!!!!”-Thằng Steve nhổ một bãi nước bọt lên cả hai
    đứa.Brian và Mắt Xanh chạy thục mạng, bay ngang sân trường,ra ngoài
    cổng,tụi nó chạy dọc theo bờ sông của thị trấn Sligo rồi băng qua cây
    cầu chạy thẳng vào rừng con.Không một giây phút nào tụi nó ngoái đầu
    lại.Chạy,chạy mãi cho tới khi không còn nghe thấy tiếng tụi thằng Steve
    đuổi theo phía sau nữa.

    Dưới gốc cây,hai đứa thở hổn hển,tay ôm ngực,tay xoa xao những vết
    thương.Brian mở lời trước: Bồ…hộc hộc…bồ tèo…phì…tên…hộc hộc…tên gì?-nó
    vừa lắp bắp vừa thở như sắp chết.

    Lấy tay quẹt nước mắt,cậu nhóc kia nức nở: Tên…là…hức…là…Feehily…Mark…hức. ..Feehily…
    Brian xoa đầu cậu bé:Ôi! Đừng khóc nữa,không sao đâu há.Mai mốt bồ tèo
    đừng ở lại trễ nữa,nếu không ai đón thì về chung với tớ.Á chết! Nãy giờ
    nói nhiều quá nhỉ,mà bồ tèo học lớp 7E phải không?

    Mark đã có vẻ bình tĩnh hơn,nó gật đầu đáp: Uhm,tổ hai bàn kế cuối.

    Brian hớn hở,nó vỗ lưng Mark một cái rõ đau khiến cậu bé kêu lên một
    tiếng: Há há,tụi mình gần nhau rồi.Tớ tên là Brian,Brian McFadden.Cậu
    còn có thể gọi là Brian Béo,học lớp 7D-Nó nói giọng tỉnh bơ

    -Brian…tớ…tớ cảm ơn-Nói đến đây,đột nhiên Mark lại khóc nấc lên-Xin…xin
    lỗi…hồi nãy…hức…làm cậu bị đánh…hức…tớ…cũng…đau lắm…huhuhu-nó dụi dụi
    dôi mắt xanh tuyệt đẹp.
    -A,không sao mà.Lũ điên đó tớ đánh lộn riết cũng quen,mà toàn thua thôi.há há!-Brain tỏ ra tỉnh bơ,mà đúng là nó tỉnh bơ thiệt!
    -Không sao…Không sao-Mark lặp lại một cách máy móc.
    -Nín đi nhá,tớ dắt cậu quay lại trung tâm thị trấn rồi nhờ ai đó băng bó mấy cái vết thương này-Brian trấn an người bạn mới.
    Mark ngẩng đầu lên: Nhưng mà biết nhờ ai?Tụi mình cũng đâu có tiền để đi bác sĩ.
    -Ôi dào,lo gì.Cùng lắm chạy về nhà nhờ mẹ giúp thôi.Ờ…mà cũng có thể sẽ
    thảm hơn nếu mẹ tớ đập cả hai đứa mình vì tội đánh nhau.Như vậy là tụi
    mình sẽ bị ăn đòn 2 lần trong một ngày!...Thôi bỏ cách đó vậy,khủng
    khiếp,khủng khiếp…-Brian lầm bầm trong lúc Mark thở từng hơi dài sượt.
    -Thôi tụi mình cứ ra khỏi đây rồi tính, mũi cậu đỏ lè luôn rồi kìa-Mark nói,nó kéo cánh tay áo rách tơi tả lau khô máu cho Brian
    -Ờ,bồ tèo nói phải ha.Đi!Mình đi ra.

    Thế là hai đứa dìu nhau đi thật nhanh ra khỏi cánh rừng.



    Quay trở lại thị trấn Sligo,Brian với Mark phải đi sát bờ tường,cố né
    những ánh mắt tò mò của những người xung quanh.Đang đi,Mark bỗng dưng
    khựng lại,nó quay đầu đẩy Brian lùi lại đằng sau:“Lủi vô chỗ nào đi,lẹ
    lên!”-“Hả?Sao dzậy?”Brian ngơ ngác-“Bà hàng xóm của tớ!”Mark đáp cộc
    lốc;đang chực chạy thì một bàn tay xương xẩu níu áo nó lại:“Markie,con
    phải không?” Nó giật nảy lên:“OÁI!BÀ HETHER!!!”

    -Con làm cái gì mà thập thà thập thò như đi ăn trộm vậy,ngước mặt lên
    xem nào!-Nói rồi,những cái móng tay được cắt giũa cẩn thận của bà bấu
    lấy khuông mặt dễ thương nhưng đầy “chiến tích” của nó, dĩ nhiên chuyện
    gì xảy ra sau đó thì ai cũng biết,bà hàng xóm la lên oai oái,gương mặt
    phúc hậu của bà lúc đó trông thật là kì quặc:Trời ơi là trời,con vừa mới
    đánh nhau phải không?
    -Con…không…con không có đánh nhau mà…mà…-Mark lắp ba lắp bắp
    -Mà là con!-Brian tiếp lời,mặt cậu bé lúc đó trông cương quyết một cách lạ lùng
    -Cái…cái…gì…cậu…
    -Là con?
    -Dạ con…con là Brian,bạn của Mark.Con đánh nhau với mấy đứa ttrong trường,bạn ấy chỉ muốn can thôi.

    Bà Hether nhìn Brian nghi ngờ,mắt lia từ mớ tóc vàng hoe rối xù tới đôi giày đầy vết cáu bẩn của nó
    -Có thật là như thế không?-Bà hỏi
    Brian nhìn thẳng vào đôi mắt sáng quắc bà,khẽ gật đầu.Nó thúc nhẹ vào tay Mark một cái,cậu bé cũng miễn cưỡng gật đầu theo.

    Bà Hether dịu xuống:Thôi được,bà tạm thời tin hai đứa bây-bà thở
    dài,nhìn Mark với con mắt lo lắng-Không biết khi trở về ba mẹ con có nói
    gì ta không nữa,tại sao lại giao con cho ta chứ?

    Mark gằm mặt xuống,hai má nó ửng đỏ.

    -Thôi,hai con đi với ta tới chỗ Kevin,có lẽ ông ấy sẽ giúp chúng ta.-Nói
    đoạn,bà ra hiệu cho Mark và Brian đi theo,tụi nó ngoan ngoãn vâng lời
    bước theo sau,không nói thêm một lời nào nữa.
    miamor
    miamor
    BINH NHÌ
    BINH NHÌ

    Số bài : 9
    A14$ : 31
    Danh tiếng : 30
    Tham gia : 05/01/2012

    [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship Empty Re: [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship

    Bài gửi by miamor Thu 26 Apr 2012, 21:58

    Chương Hai: Cậu Thần đồng Quái dị

    Bà Heather dẫn hai đứa băng qua những con hẻm ngoằn
    ngoèo,chật chội rồi dừng lại trước ngôi nhà ngói đỏ cùng cánh cửa màu
    kem cũ kĩ với giàn hoa ti-gôn rất dễ thương.Ngôi nhà có hai tầng,nhỏ
    thôi nhưng khoảng sân phía trước thì trồng rất nhiều cây,cây bằng
    lăng,cây phượng vĩ,cây hoa giấy,…nhiều lắm.Bà ấn chuông,một cô gái mặc
    áo ca-rô cam với bím tóc vàng sậm ra mở cửa.

    -A!Cháu chào bác Jones-Cô gái mỉm cười
    -Chào Fenella!-Bà đáp-Bác sĩ Egan có ở nhà không?
    -Ba cháu?-Mắt cô mở to-Ba cháu sang nhà bạn làm dự án gì đó rồi.Bác đi khám bệnh sao?

    Hether thở dài,các nếp nhăn trên trán bà xô lại:Không phải bác-Bà đẩy
    hai thằng nhóc đang bấu chặt váy mình ra đằng trước-mà là hai đứa này.

    Trông thấy Brian với Mark,Fenella cũng phát hoảng,mặt cô cũng kì dị y
    chang bà Heather lúc nãy,cô hối thúc bà vác tụi nó tới bệnh viện cho lẹ
    vì ông Egan chắc cũng tới khuya mới mò về nhà.Tới đây bỗng vẻ điềm tĩnh
    của bà Heather biến mất,thay vào đó là sự bối rối,những cái móng tay bấm
    bấm vào nhau: Cháu…cháu biết đấy.Hiện giờ bác không có đủ tiền để lo
    viện phí…mà ba mẹ của nhóc này-bà chỉ vào Mark-thì lại đang làm việc ở
    Dublin.Nên...ba cháu với bác cũng khá thân thiết…bác nghĩ…ông…ông ấy sẽ
    chờ…-má bà hơi ửng hồng.

    Brian và Mark cúi sát mặt xuống đất.

    Fenella đã hiểu chuyện,cô mỉm cười,một nụ cười bí ẩn-dường như cô đã
    nghĩ ra cái gì đó,như dạng bóng đèn bật sáng trong phim hoạt hình: Cháu
    hiểu rồi,…bây giờ thì ba cháu không có ở đây để chăm sóc hai nhóc này.

    Bà Heather thở dài

    -Nhưng cháu biết một người có thể!-Giọng cô chắc như đinh đóng cột
    -Thật sao,là ai?
    -Kian Egan!-Fenella đáp,ngắn gọn.

    [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship 1333128857122219594_320_320
    (Kian Egan [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship 238507 )

    Nét thất vọng hiện rõ trên mặt bà Heather,bà thều thào: Fenella,sao lại
    cháu nghĩ thằng em 13 tuổi của cháu có thể thay cha làm bác sĩ chứ?-vai
    bà rũ xuống

    -Vâng!-cô gật đầu-thằng Kian chỉ mới 13 tuổi,nhưng nó đã được nhảy cóc
    một lớp lên 8A-lớp chuyên Sinh của Summer Hill nhờ cái não thần đồng
    quái đản của nó-Giọng Fenella là một hỗn hợp của bực bội pha lẫn tự
    hào-Và nó làm được!Ba cái chuyện này nó được ba cháu dần cho nhuyễn nhừ
    rồi.
    -Cháu chắc chứ?-Bà Heather gắng hỏi bằng chút hi vọng cuối cùng.
    -100%!

    Heather nhắm mắt,nhanh chóng,bà lấy tay phải làm dấu Thánh; rồi đẩy hai
    thằng nhóc sang cho Fenella:Đành vậy,bác cũng không còn lựa chọn nào
    khác,nhờ cháu nhé!

    Bà ném cho tóc vàng và tóc đen một cái nhìn sắc lẹm: Tụi bay mà quậy nữa
    là về nhà ta đét nát mông,nghe rõ chưa? Chiều ta sẽ quay lại.

    Nói rồi,bà quay đi,đi khuất khỏi ngôi nhà.

    ***
    Fenella dẫn Brian và Mark vào trong,đi lên lối cầu thang hẹp có thể sụp
    xuống bất cứ lúc nào,rồi cả ba dừng lại trước căn phòng với cánh cửa có
    treo bảng tên lủng lẳng: Kian John Francis Egan,bên dưới có khắc hình
    một cái đầu lâu trông vừa buồi cười vừa rờn rợn. Cô gõ cửa,một cái đầu
    vàng óng từ từ ló ra,cặp mắt xanh da trời ẩn sau hai miếng ve chai dày
    cộp nhìn bà chị vẻ thăm dò rồi trợn tròn trước hai “vật thể lạ” đang
    đứng sát bên.

    -Gì?-nó hỏi trống không; Fenella cốc cho nó một cái đau điếng nhưng mặt
    cô vẫn bình thường,chứng tỏ đây là cách nói chuyện thường trực của thằng
    em láo toét

    -Chị cần em băng vết thương cho hai bé này-cô dịu dàng,vẻ tha thiết

    -Tại sao?-Kian giữ nguyên cái giọng cũ,rõ ràng là nó đang khó
    chịu.Fenella cười nham hiểm,cốc đầu nó thêm cái nữa,giọng cô thay đổi
    hoàn toàn: Một là làm bác sĩ hai là tôi sẽ luộc anh,chọn đi!

    -Cóc sợ!-Kian cứng đầu

    Fenella chịu hết nổi,cô quắc mắt nhìn thằng em bằng cặp mắt sáng rực
    đáng sợ nhất mà một đứa con trai 13 tuổi có thể tưởng tượng ra được.Sau
    năm phút đóng băng,Kian đầu hàng-nó chưa bao giờ thắng được cặp mắt “ác
    quỉ” này.Một cách miễn cưỡng,Kian để hai kẻ lạ hoắc lạ huơ bước vào
    phòng,miệng lầm bầm rủa sả: “Điên!”

    Nhanh,gọn,lẹ, nó ăn thêm một cái cốc!

    ***
    -Tao phải làm gì cho tụi mày?-Kian kênh mặt
    Brian cũng không vừa,nó phun phè phè: Chị mày nói rồi đó,Đầu To!
    -Tao không phải là Đầu To, đồ heo!-Kian trợn mắt
    -Đừng tưởng mày hơn được một lớp rồi muốn nói gì thì nói-Brian chúa ghét
    những đứa chảnh,và nó cho rằng Kian là loại người như thế.Hai cặp kính
    của Kian thiếu điều văng ra ngoài vì tức tối: Đây là nhà tao,mày không
    có quyền!

    Tới đây,hai thằng bắt đầu thủ thế,tụi nó sắp sửa lao vào nhau thì Mark thét lên: DỪNG LẠI! HAI NGƯỜI CÓ THÔI ĐI KHÔNG!?

    Hai cặp mắt nhìn nhau hậm hực rồi dồn về phía cậu bé còn lại,Mark
    nói-dịu dàng và nghiêm túc: Kian này, bọn tớ chỉ muốn trông đỡ thảm hại
    hơn thôi, rồi sau đó sẽ không làm phiền cậu nữa.
    -Tụi mày không chỉ thảm hại-Kian cười ẩn ý-Tụi mày giống như một mớ giẻ lau.

    Brian giơ tay cốc đầu Kian,có vẻ như đây là một cách khá hiệu quả để bắt
    nó im đi một lát. “Đầu To” liếc mắt, giọng nó chùng xuống: Thôi
    được.Nhưng sau đó thì biến!

    Vậy là Kian đi lấy băng bông,thuốc,nước và mấy thứ linh tinh khác.Bộ
    dạng của nó cứ y như một bác sĩ chuyên nghiệp,chỉ có điều nhỏ con và gọi
    bệnh nhân là “mày”! Có thể nó chẳng ưa Mark và Brian nhưng nó chăm sóc
    cho hai vị khách không mời rất kĩ.Brian nói nhỏ với Mark rằng trong lúc
    làm nó chớp mắt đúng có 5 lần(cực kì tập trung).Tuy cũng phát khùng với
    cách ăn nói của Kian,song, hai cậu bé vẫn có cảm giác thân thiện với
    người bạn kì quái này.

    Khi “mớ giẻ lau”-theo cách nói của Kian-đã được vá chùm vá đụm bằng
    những dải băng trắng muốt, cậu nhóc Thần Đồng đứng dậy,lấy tay lau mồ
    hôi,đẩy đẩy cặp mắt kính, dõng dạc nói: Xong! Đảm bảo Ô-kê, tụi mày về
    cho tao nhờ!!!

    Mark nở nụ cười hết sức dễ thương để cảm ơn còn Brian thì gật đầu hầm hầm đi thẳng ra phía cánh cửa.
    -Bạn ấy không có ý gì đâu,thiệt ra bạn ấy cũng muốn cảm ơn cậu mà-Mark nán lại
    -À…Ờ…Thôi mày đi với nó đi!-mũi Kian phập phồng

    Khi Brian với Mark chạy ra sân để chờ bà Hether thì tụi nó nghe giọng
    thằng Kian vọng từ trên ban công phòng nó xuống,hơi vấp vì ngượng nhưng
    nghe rất rõ: CHIỀU MAI TỤI MÀY TỚI TIẾP ĐI,TAO THAY BĂNG CHO VẾT THƯƠNG
    NÓ MAU LÀNH.

    Hai đứa bạn vừa nhìn nhau ngạc nhiên vừa cười tươi rói
    -Nó cũng đâu tới nỗi tệ,hơi quái thôi!-Brian nhún vai
    -Thông cảm đi,Thần Đồng tương lai đấy-Mark nhìn lên ban công,mỉm cười.
    handsomevip007
    handsomevip007
    ĐẠI TƯỚNG CAO CẤP-Lv.6
    ĐẠI TƯỚNG CAO CẤP-Lv.6

    Số bài : 4022
    A14$ : 4500
    Danh tiếng : 920
    Tham gia : 01/12/2010


    Medal:
    Pet:
    Goods:

    [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship Empty Re: [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship

    Bài gửi by handsomevip007 Tue 01 May 2012, 19:37

    Truyện này có thiệt hay tự bịa vậy? [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship 200246
    miamor
    miamor
    BINH NHÌ
    BINH NHÌ

    Số bài : 9
    A14$ : 31
    Danh tiếng : 30
    Tham gia : 05/01/2012

    [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship Empty Re: [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship

    Bài gửi by miamor Sat 05 May 2012, 22:30

    handsomevip007 đã viết:Truyện này có thiệt hay tự bịa vậy? [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship 200246
    Fan fic bịa một trăm phần trăm [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship 3577075890))
    Cuối cùng cũng thi xong! Sướng quá! [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship 6962
    Tiếp 2 chap nữa rồi đi ngủ [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship 204142
    miamor
    miamor
    BINH NHÌ
    BINH NHÌ

    Số bài : 9
    A14$ : 31
    Danh tiếng : 30
    Tham gia : 05/01/2012

    [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship Empty Re: [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship

    Bài gửi by miamor Sat 05 May 2012, 22:34

    Chương Ba : Trong quán McDonalds


    -Chúc mừng con,Kian Egan,từ hôm nay con đã chính thức trở thành người thông minh nhất thế giới!
    Ngài tổng thống Mĩ nói trong sự hò reo của tất cả mọi người.

    -Và tuần sau con sẽ là học viên nhỏ tuổi nhất của trường Đại học Harvard-một trong những ngôi trường danh tiếng nhất-ngài tiếp lời.

    Mũi Kian phập phồng.Như thường lệ,những khi lo lắng,sợ hãi hay mắc cỡ là mũi nó lại phập phồng như thế.Mặt nó bây giờ sáng rỡ,mở to đôi mắt xanh da trời kèm cặp kính không thể dày hơn nhìn xuống những con người đang lao nhao vì ganh tị-“Mình cũng cỡ Anh-xtanh hay Newton đấy chứ!”-nó nghĩ,nở một nụ cười quái gở thường gặp ở những thiên tài cũng không kém phần quái gở.

    Ngài tổng thống nghiêm trang,tay khoanh trước ngực: Còn bây giờ thì…-ngài đột ngột dừng lại, tim Kian đập thình thịch,ngài định trao cho nó một món quà để thể hiện sự ngưỡng mộ chăng? “Thiệt là kì cục”-nó phì cười,tại sao ngài tổng thống lại đi ngưỡng mộ một đứa nhóc con như nó chứ? Nhưng nó giỏi mà.Nó thuộc làu hàng đống định lí toán học,biết thí nghiệm những phản ứng hóa học rắc rối nhất và hơn thế nó còn biết chữa bệnh.Hôm trước nó vừa mới có “bệnh nhân” đầu tiên là hai thằng bé mà nó chưa kịp hỏi tên…Kian đang lâng lâng trong nỗi vui sướng riêng của nó.

    -ĐÁNH RĂNG LẸ RỒI ĐI VỚI TAO-ngài tổng thống bất giác hét vào mặt,cắt ngang dòng suy nghĩ của nó

    -Thưa…thưa ngài,sao…sao con lại phải đi đánh răng chớ?-Kian ngớ người ra,nó chả hiểu cái mô-tê gì sất

    Ngài tổng thống tiếp tục sa sả,đánh bôm bốp vào mông nó:TỔNG THỐNG CÁI CON KHỈ! DẬY ĐI!!!

    Kian hoảng hồn mở mắt,ngài Tổng thống Mĩ biến mất tiêu,thay vào đó là hai cái đầu một đen tuyền một vàng hoe,hai “bệnh nhân” của nó-Brian và Mark-đang lôi xềnh xệch nó vào nhà vệ sinh.

    -HAI ĐỨA KHÙNG!TỤI BAY LÀM GÌ Ở ĐÂY-nó vừa giãy nãy vừa la lối om sòm-TAO HẸN BUỔI CHIỀU MÀ.
    -Buổi chiều là để khám bệnh. -Mark nháy mắt tinh nghịch rồi tiếp tục kéo chân nó đi-Còn bây giờ là nhằm mục đích khác.
    -BUÔNG TAO RA!-nó giãy nãy mỗi lúc một mạnh hơn-TAO SẼ MÉC BA TAO!
    -Ba mày đã cho phép,nói gì cũng vô ích,háhá-Brian nhe răng rồi quăng thằng Kian vô nhà vệ sinh,dập cửa cái rầm.

    -TỤI MÀY MUỐN GÌ?-Giọng nó ơi ới vọng ra
    -Thì cậu cứ đánh răng thay đồ rồi ra đây đi đã-Mark nhỏ nhẹ
    -NẾU TAO KHÔNG LÀM THÌ SAO?-Kian cứng đầu,nó đạp cửa nhà vệ sinh
    -Tụi tao chỉ muốn dẫn mày đi chơi một bữa,hôm nay thứ bảy mà! Chị Fenella nói suốt mày mày chỉ cắm cúi học,đời gì mà chán thế mậy?-Brian kiên nhẫn nói từng chữ một,nó biết bây giờ mà cáu gắt thì cũng chả làm được cái gì hết.

    Tưởng đâu Kian sẽ gân cổ cãi lại,ai dè nó im re.Hai đứa kia nghe tiếng nó đánh răng sột soạt,im lặng một thoáng rồi rụt rè mở cửa. Nhanh như chớp,tụi nó lôi cổ Kian nhào ra ngoài phố.

    Ba cậu bé đi lang thang khắp nơi,ghé vào hàng tá các cửa hàng khác nhau.Mark nhảy dựng lên khi tụi nó tạt qua chuồng rắn ở chỗ thú nuôi,Kian coi cọp được một đống sách trong thư viện thị trấn còn Brian thì lúc nào cũng dán mắt vào đồ ăn.Tụi nó vừa đi giới thiệu tên và nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

    -Brian nè,hôm tớ bị thằng Steve đánh cậu có nhắc tới một người tên Shane,nhớ không? Đó là ai vậy?- Mark tò mò nhớ lại ngày thứ Năm hôm trước.
    -Shane Filan!-Kian chen ngang khi Brian chực mở miệng trả lời-Lớp trưởng lớp 8C,đồng thời cũng là Hội trưởng hội học sinh khối 8 của trường trung học Summer Hill-Mặt Kian trầm ngâm một cách khó hiểu.
    Brian tiếp lời,giọng nó đầy vẻ ngưỡng mộ: Người duy nhất ngoài các thầy cô giáo khiến cho tụi thằng Steve phải bỏ chạy.Ảnh còn có võ nữa đấy,nhóc con!-nó nhe răng với cậu bé tóc đen.
    -Nhưng tao thấy tốt nhất là đừng có lại gần tên đó-Kian đột nhiên nổi cáu,nó bước đi nhanh hơn-Tụi mình không có cửa để làm bạn với hắn đâu.

    Vậy là tụi nó ngưng bàn tán về anh chàng Shane Filan.

    Khi gần tới giữa trưa và những tia nắng đã lên đến đỉnh đầu,mỗi đứa mua cho mình một cây kem rồi dừng chân ở băng ghế công viên,xung quanh chỉ lác đác vài bóng người.

    -Đây là lần đầu tiên phải không?-Mark bất giác hỏi khi đang nhấp nháp cây kem chanh-Ý tớ là,cậu mới được đi chơi kiểu này lần đầu hả?
    Mũi Kian phập phồng,siết chặt que vani lạnh ngắt,nó lí nhí: Ờ…lần đầu.
    Mark hỏi tiếp trong khi Brian vẫn chăm chú lắng nghe: Sao vậy? Cậu không thích đi hả?
    -Tao…tao thích lắm chứ,nhưng…nhà tao có tới 7 anh chị em nên ai cũng bận hết,không ai dẫn tao đi.Với lại…với tại tao...-cổ họng Kian nghẹn cứng,nó run lên- tao không có bạn.
    -Sao lại không có bạn?-Mark hỏi vẻ lo lắng,nó tiếp tục tạo cảm giác gần gũi cho người bạn sắp bật khóc của mình.
    Nuốt nước mắt,Kian nói tiếp:Mấy đứa trong trường nói tao lập dị…tụi nó nói tao chảnh và là một đứa chán ngắt.Không ai muốn làm bạn với tao-nó liếm kem mà miệng chợt đắng nghét.

    Ba cậu bé thở dài…

    -Mày không phải là một đứa chán ngắt!

    Brian bật dậy,giơ cao cây sô-cô-la (mà bây giờ chỉ còn lại cái que) lên trời,tuyên bố: Có thể lập dị-nó gãi đầu-và có thể hơi bị chảnh-nó dừng lại quan sát Kian một lát-Nhưng không phải là một đứa chán ngắt!
    -Tụi tớ thích chơi với cậu-Mark vỗ lưng Kian-và tụi tớ sẽ dạy cậu cách kết bạn
    -Thật không? Tụi mày không thấy ghét tao hả?-Kian mở to hai con mắt
    -Tất nhiên là không!-Brian cười khẩy-nếu ghét thì tại sao tụi tao lại kéo mày ra đây chứ?
    Và cậu biết không Kian-Mark đứng dậy kế bên tóc vàng hoe,đối diện với tóc vàng óng,khoanh tay trước ngực ra vẻ quan trọng lắm:
    -Đầu tiên,để trở thành một người bạn-nó lên giọng-thì không được nói mày tao.Được chứ?-nó liếc xéo Brian khiến cậu chàng nở một nụ cười gượng gạo
    Đầu Kian gật gật: Tao…ờ…tớ…tớ biết rồi.

    Bất chợt,Brian với Mark đồng loạt nhào lại ôm Kian kẹt cứng.Trước giờ hai cậu bé cũng có ai làm bạn đâu.Tuy không nói ra nhưng Kian hiểu hết,nó không chỉ là Thần đồng về mặt trí óc mà còn về cả trái tim. Chỉ có điều nó ghét bộc lộ ra mà thôi.Kian biết mình đang hạnh phúc,nó vòng hai cánh tay ôm đáp lại hai người bạn của mình.

    ***
    -Ô! Thật là cảm động làm sao!!!

    Một giọng nói nhừa nhựa làm tóc gáy cả ba dựng đứng.Brian và Mark đông cứng tại chỗ,ngay cả Kian cũng trợn cả mắt.

    Steve nhìn thẳng vào Brian,nhếch mép cười đểu: Chào Lợn Con-nó quăng cho Mark ánh nhìn miệt thị: Mày nữa,thằng oắt-và mắt nó dừng lại ở Kian,giọng the thé: Ô,xem này.Hôm nay tụi mày còn dẫn theo một con Mọt Sách ngu ngốc nữa cơ đấy!

    Hôm nay Steve đi với ba đàn em là Paul, Henry và Alex,tụi nó bùng nổ một tràng cười khanh khách để phụ họa cho thằng cầm đầu băng nhóm du đảng.Thằng Steve rít lên:
    -Hôm trước tao đã để tụi mày thoát-nó cắn môi-còn hôm nay,có Trời cũng không cứu được tụi mày.Tao đánh cho tới chết!

    Lúc 4 thằng to con nhào vô cũng là lúc ba cậu bé vuột chạy,chạy như điên.Lần này băng thằng Steve nhanh hơn lần trước,bám sát gót ngay phía sau nên tụi nó vất vả lắm mới thoát không bị kéo áo tới mấy lần.Đến chỗ ngả ba thì Kian trượt chân té và suýt chút nữa là toi mạng nếu như Mark không nhanh trí ném cây kem chanh đang ăn dở bay thẳng vô mặt thằng Alex khiến nó tuông ra một tràng chửa thề.Khi đã chạy khá lâu và cả ba đều biết rằng nếu cứ tiếp tục như thế thì tụi nó sẽ lãnh một kết cục thảm hại,Kian lấy chay quẹt mồ hôi đang chảy xuống mắt,nó nói:
    -Chết tiệt! Nếu cứ tiếp tục với tốc độ này thì trong vòng nhiều nhất là 15 giây nữa là tụi mình sẽ nằm gọn trong tay bọn nó.Đó là chưa kể tới nếu tụi nó tăng vận tốc thì thời gian sẽ giảm xuống còn 10 giây.Và cộng thêm sự chậm chạp của bạn Béo đây thì chỉ còn đúng 5 giây!!!
    -Giờ này mà còn ở đó tính với toán!-Tìm chỗ nào lẹ đi-Mark gắt gỏng,khác hẳn với vẻ hiền lành của nó thường ngày.
    Vừa chạy,Brian vừa đảo mắt một vòng vội vã,nó bất chợt la lên: CÓ QUÁN MCDONALDS ĐẰNG TRƯỚC KÌA! ĐẠI ĐI!!!

    Vậy là tụi nó co giò xông vào như mấy thằng ăn cướp.

    -Ê! Làm cái giống gì dzậy???-Một cậu bồi bàn chắn ngang,tập trung sự chú ý của mọi người.
    -Anh làm ơn giúp tụi em với,tụi em sắp bị đánh và sẽ giải thích cho anh sau-Kian nói một lèo rồi nó chỉ vào cái quầy thu tiền: Tụi em trốn ở đó,được không?
    -Tụi bay là cướp?-Cậu bồi bàn dí sát mặt vào cả ba thằng bé,thế là tụi nó gào lên: KHÔNG PHẢI!!! ÔNG THƯƠNG TỤI TUI GIÙM CÁI ĐI!
    Cậu bồi bàn cũng có vẻ tin tưởng,suy cho cùng thì một đứa béo phì,một đứa ốm nhom và một đứa đeo trên mắt hai mảnh ve chai thì khó có thể là một băng cướp.Mà nếu là cướp thật thì cũng chả có gì nguy hiểm,vậy là cậu gật đầu,ra hiệu cho những người xung quanh làm theo mình.

    -Thằng hầu,mày có thấy ba đứa nhóc chạy vô đây không?-Henry hếch cái mũi tẹt lét của nó lên
    -Anh nói gì tôi không hiểu.-Nét mặt cậu bồi bàn không có tí gì gọi là sợ hãi,cậu cười.
    -Mày còn cười nữa là tao bẻ gãy cái răng khểnh gai mắt của mày đó!-Paul giơ nắm đấm đe dọa-rõ ràng là tao thấy tụi nó chạy vô đây mà.
    Cậu bồi bàn trợn mắt,sẵng giọng: Ơ hay,tôi đã nói là không biết mà.Mọi người ở đây có ai nhìn thấy không?-Cậu xoay một vòng giữa quán.

    Tất cả lắc đầu,như cậu đã dặn dò trước.

    Một bằng chứng quá hoàn hảo,lũ bắt nạt không thể làm gì được.Thằng Steve giơ tay đấm cậu một cú ra trò rồi hậm hực bước ra

    ***

    -Anh có sao không?-Mark là người chạy ra đầu tiên,nó đỡ cậu bồi bàn tốt bụng lên,mũi miệng cậu sưng vù và chảy máu.
    -Hấn gì đâu nhóc!-cậu cười,cái răng khểnh càng tô điểm cho nụ cười thêm phần ngồ ngộ và dễ thương,có lẽ đây là lí do khiến cho khách trong quán nghe lời cậu dễ dàng đến như vậy.Bây giờ,tụi nó mới để ý là tóc cậu cũng vàng hoe, y chang như tóc của Brian.
    -Cảm ơn!-Vẫn là cái giọng cộc lốc của Kian,nó săm soi cậu Răng Khểnh
    Brian khẽ chạm vào cái mũi đỏ lè của cậu kia rồi nhanh chóng rút ra: Anh chỉ là bồi bàn mà gan dữ!
    -Đừng có gọi anh bồi bàn thế chứ,nghe quê lắm...-cậu phẩy tay-Anh tên là Nicolas Byrne,cứ gọi là Nicky, vậy nhé!

    [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship Child_nicky3 [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship Child_nicky4
    miamor
    miamor
    BINH NHÌ
    BINH NHÌ

    Số bài : 9
    A14$ : 31
    Danh tiếng : 30
    Tham gia : 05/01/2012

    [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship Empty Re: [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship

    Bài gửi by miamor Sat 05 May 2012, 22:35

    Chương Bốn: Căn nhà nhỏ xíu

    -Ái đau! Nhóc nhẹ tay một chút được không?-Nicky cắn răng khi Kian chặm miếng bông lên cái môi sưng vù của nó.Kian cũng mới vừa băng bó cho hai đứa kia xong,nó sẵng giọng:
    -Anh im đi,để yên cho tôi làm.-hai cánh mũi nó phập phồng-Và đừng có gọi tôi là nhóc.
    -Sao lại không? Anh lớn hơn nhóc hai tuổi mà.-Nicky vừa cười vừa véo má Kian khiến cậu nhóc bực bội gạt phắt đi: Thôi ngay cái trò đó.Tôi không phải là mấy con nhỏ tóc vàng rỗng tuếch suốt ngày để cho anh nựng nịu.

    Câu nói của Kian khiến cho Nicky sững lại một chút.Nó có lí,Nicky năm nay học lớp chín,thị trấn Sligo thì lại không đủ to để cho tụi nó có thể học khác trường.Kian cũng có vài lần nghe kể về Nicky như một anh chàng siêu-đẹp-trai với hàng tá cô nàng xinh xắn theo sau.Điều đó làm Kian bực bội,Nicky quá khác biệt so với nó và nó thì căm ghét sự khác biệt.Cuối cùng,Nicky đành xuống giọng:
    -Thế à,…thế thì anh sẽ không làm nữa.
    -Tốt!-Kian lạnh lùng.Một phần vì bị Nicky trêu chọc,một phần vì nó vẫn không thể tin được là mình đã nhanh chóng có thêm một bệnh nhân thứ ba,và kế bên nó là…

    -SNOOPY! ĐỪNG CÓ LIẾM,THUỐC ĐÓ!-Mark vừa la hét vừa túm cổ con chó của nó ra khỏi lọ thuốc đỏ đang để mở của Kian.Con chó có hai cái tai dài đen tuyền nhìn chẳng khác gì màu tóc của cậu chủ.Thân thì trắng muốt xen lẫn với những đốm đen thật to.Nó bự gần bằng Mark và nặng cũng gần bằng Mark luôn.Khiến cho cậu nhóc phải vất vả lắm mới kéo nó ra được.Bây giờ thì ở nhà chỉ có một mình Mark và Snoopy vì ba me nó đi làm ở Dublin hai tuần nữa mới về,nhiệm vụ trông coi cậu nhóc được giao cho bà hàn xóm thân thiết Heather Jones.Giờ này thì bà đang ở hiệu bánh mì của mình.

    [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship 13345110381674368834_320_320
    Con chó của Mark nè! [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship 3838

    -Ok,tớ vẫn chưa hiểu nổi tại sao tụi mình lại ở trong căn nhà bé tí này mà không phải nhà của tớ!-Kian vừa càu nhàu vừa cố gắng đè nén một cái gì đó trong khi Nicky đang nhúc nha nhúc nhích không yên vì đau.

    -Tớ đã nói rồi mà,quán McDonalds của anh Nicky gần nhà tớ hơn.Mà tụi mình thì đâu thể để cho anh ấy chảy máu lâu quá được,đúng không?Với lại nhà tớ đâu có quá nhỏ,chỉ nhà bếp chung với phòng ngủ thôi mà-Mark nằm úp xuống giường,chống cằm chăm chú nhìn Nicky.

    -Nhà cậu không có lầu!-Kian nghiến răng-Và nó chật!

    -Nhưng có gác xép mà…

    -ĐỒ NGỐC! TÔI KHÔNG THÍCH Ở NHÀ NGƯỜI KHÁC!-Kian đột ngột hét vào mặt Mark,nó đang mất bình tĩnh một cách dữ dội.

    -ĐỪNG CÓ HÉT LÊN NHƯ THẾ,TỚ KHÔNG THÍCH CHÚT NÀO HẾT!-Brian đứng phắt dậy,nó cũng đã quá mệt mỏi sau cuộc rượt đuổi khi nãy.

    -TÔI KHÔNG CẦN BIẾT.TÔI KHÔNG THÍCH!!!-Kian ngã khỏi ghế,nó ôm đầu nằm cuộn trên sàn và rên rỉ cùng những đợt thở gấp.Nicky hốt hỏang bế thốc nó lên giường. Nắm chặt hai cánh tay đang giật lên từng hồi mạnh mẽ,cậu bé lớn nhất đám kêu lêu “Nhanh lên,làm gì đi chứ!”
    -Nhưng…nhưng…làm gì là làm gì?-Brian vừa sợ vừa bối rối
    -Sao lại hỏi anh,anh mới gặp nó hồi sáng mà!
    -Không,không được.Nhanh,nhanh lên,nhanh lên-Mark cào cào tấm nệm kế bên chỗ Kian,nó đang cố nhớ ra một điều gì đó
    -Mark!!! Đúng rồi,lúc sáng chị Fenella có dặn tụi mình cái gì đó,cái gì mà Kian rồi thở gấp rồi…cái gì mà…bệnh gì đó rồi Toán đó…

    Hai đôi mắt xanh biển của Mark vụt sáng,nó hun Brian cái chụt rồi quì xuống cạnh Kian, hai bàn tay ấm áp của nó áp sát gương mặt đang chuyển màu trắng bệch của cậu bé.
    -Kian,nghe này, số nguyên tố thứ 72 là số nào?
    -Ba…ba trăm năm mươi chín-Kian nói không ra tiếng nhưng cũng đủ để Mark hiểu,nó gật gật:
    -Đúng bóc! x3(x2-3)+x2-2+x=6, Vậy x bằng mấy?
    -Bằng hai-Kian đã lấy lại được nhịp thở
    -Quá chuẩn! tam giác ABC vuông tại A,phân giác AD vuông góc với trung tuyến BM.Cho AD=a căn 2.Tính AB?
    -AB bằng 1,5a.-Kian suy nghĩ khá lâu nhưng giọng nó đã trong và rõ hơn.Nicky buông lỏng hai cánh tay,còn “bạn béo” thì cũng chăm chú lắng nghe mặc dù anh chàng chẳng hiểu cái gì hết.Brian ghét toán!
    -Câu cuối cùng nha,trước mặt cậu là bao nhiêu người?
    -Ba người-Kian lém lỉnh-nếu tính cả con Snoopy thì là bốn-Nó cười mếu máo.

    Cả bọn nhào tới ôm chầm lấy Kian.Brian lay mạnh: Tớ xin lỗi,tớ không cố ý đâu!
    -Em làm anh sợ muốn chết-Nicky tiếp lời
    -May mà mình không phải là một đứa dốt toán-Mark thở phào nhẹ nhõm
    -Sao em không nói là em bị chứng tự kỉ nhẹ?
    -CÁI GÌ??? TỰ KỈ NHẸ???-Brian và Mark đồng loạt ré lên,câu hỏi của Nicky đúng là quá sức tưởng tượng của tụi nó.
    -Đề tôi lại phải đi chơi một mình như một thằng hề sao?-Kian nhìn vào đôi mắt như đang an ủi của Nicky,ngạc nhiên và sợ hãi-Nhưng sao anh biết?
    -Không thích chật chội,không thích sự thay đổi và dễ nổi cáu.Với lại lúc anh học tiểu học,trong lớp cũng có một đứa bị như thế.Nhưng nó nặng hơn em.Mỗi lần nó lên cơn nhìn tội lắm.-Giọng Nicky nhỏ dần-Chỉ có anh là dám chơi với nó.Học chung được ba năm thì nó chuyển trường lên thành phố để dễ chữa bệnh hơn.

    Nó xong cậu thở dài từng hơi não nề

    -Tôi xin lỗi,tôi cứ nghĩ anh là một tên suốt ngày chỉ đi tán tỉnh mấy đứa con gái…-Kian lí nhí trong cổ họng
    -Ảnh không đi tán thì cũng có khối người theo. –Brian thành thật nhận xét
    -Vâng! Và nhờ ơn phúc của mấy nhóc đây mà sẽ chẳng còn em nào thèm ngó ngàng tới ông anh này nữa!-Nicky nằm phịch xuống giường bên cạnh ba đứa kia,tay chỉ vào cái mặt quấn băng trắng toát.
    -Ồ! Đừng bi quan thế chứ-Giọng Brian nham hiểm-Trong lúc chờ đợi cho tình hình khấm khá lên…-nó khúc khích-…thì anh có thể tán đỡ bé con hiền lành xinh xắn này đây-nó bóp méo khuôn mặt nhăn nhó của Mark-cộng thêm má hồng ,mắt to với hai lúm đồng tiền sâu thiệt sâu nữa,chẳng khác con gái mấy đâu!!!

    Tụi nó phá lên cười sằng sặc,cười chảy cả nước mắt.Mark chồm dậy lấy gối đánh Brian túi bụi,Brian chạy,nó dí theo vòng quanh cái giường.Hai đứa kia nhảy nhảy trên giường cổ vũ,vui đến nỗi không ai nhận ra Kian đã thay đổi cách xưng hô với Nicky tự bao giờ.
    -Anh phe nào? Em thì em sẽ theo Mark,nó chạy nhanh hơn cái chắc!
    -Thế thì anh sẽ sẽ chọn Brian,thằng mập này vui đấy!Háhá

    Quậy xong một trận đã đời,cả bốn đứa nằm chen chúc trên cái giường của Mark. Giọng ai cũng nhuốm màu mệt lả.

    -Nhà tớ cũng đâu có tệ,đúng không?-Mark hỏi
    -Ờ…hộc hộc…vui…vui quá-Kian vừa thở vừa trả lời
    -Mấy nhóc chưa kể cho anh lí do tại sao lại bị rượt đánh đấy nhá-Nicky sực nhớ lại
    -Bắt nạt! Chắc anh phải biết băng thằng Steve chứ,chung trường mà!-Brian hỏi bằng cái giọng khó hiểu
    -Tại anh chưa chạm thẳng mặt tụi nó bao giờ.Mấy thằng bắt nạt thường chỉ chọn những đứa ít ai biết tới thôi.Còn anh thì…
    -Một đống người bu!-Kian nói hết câu giúp Nicky,cậu nhe răng cười:
    -Chuẩn đấy! Nhưng anh thà bị bắt nạt còn hơn là có một đống người bu như thế-Nicky trầm ngâm
    -Hử? Tại sao-Mark ngóc đầu lên hỏi
    -Mấy đứa con gái thích anh chỉ vì cái bề ngoài của anh,còn bạn bè anh thì chỉ toàn là một lũ giả dối.Tụi nó chỉ thích tiền của anh thôi!
    -Tiền?-Brian hỏi
    -Nhà anh giàu!
    -Thế sao anh phải đi làm thêm?-Kian thắc mắc
    -Anh không thích sống dựa vào tiền của ba má.Mà thôi,ngủ đi,tới chiều anh sẽ ở lại giúp mấy nhóc tìm cách đánh lại băng thằng Steve.Được chứ?
    -Sao anh lại muốn giúp tụi em?-Không biết có lắp đặt trước hay không,nhưng cả Kian,Brian và Mark đều hỏi chung câu đó
    -Vì anh thích mấy nhóc…và anh cảm thấy mấy nhóc thật sự là bạn của anh-mắt Nicky dán lên trần nhà-Mà phải không đấy???
    -Tất nhiên tụi em là bạn của anh,thật sự là như thế!-Mark nói nhỏ,nhưng dịu dàng
    -Tốt! Giờ ngủ đi!

    Vậy là cả bốn đứa ôm nhau ngủ.

    [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship Dog_sleeping_5436_1024_768

    Sponsored content

    [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship Empty Re: [Fiction] Westlife's childhoods-the beginning of a friendship

    Bài gửi by Sponsored content


      Hôm nay: Fri 26 Apr 2024, 21:47