WELCOME ME!!!!!!
Ờ hớ hớ hớ... Cáo trước là ta chỉ có post chuyện về West thôi đấy! Tác giả: nam an - 1 ss trong FC
Danh sách thành viên nhóm:
- Shane Filan:
- Mark Feehily:
- Kian Egan:
- Nicky Byrne:
- Brian McFadden:
Chương Một: Trận Đánh Nhau
(Brian McFadden)
(Mark Feehily - kute chưa nè, anh iu của ta đóa! )
-Đánh nó chết luôn đi! Mày nè!
-Mày chừa cái chân làm gì vậy,đạp cho nó què chơi!
3 thằng to con chừng 14,15 tuổi đang chụm lại đánh một cậu bé nhỏ thó
với mái tóc đen cùng đôi mắt xanh như đáy đại dương đẫm nước,bộ quần áo
rộng thùng thình loang lổ những vết đỏ màu máu.Cậu bé chẳng biết làm gì
hơn là nằm co ro giữa góc tối sân trường vắng tanh,mặc cho những cái tát
nhẫn tâm giáng xuống liên tục.Bởi vì cậu biết có la lên thì cũng chằng
ích gì.Đã 1 giờ trưa,tất cả mọi người đã về hết.Các chú bảo vệ cũng đi
ra ngoài để ăn trưa,chẳng có lấy một tia hi vọng nhỏ xíu nào cho cậu bé
tội nghiệp.Mấy thằng độc ác kia vẫn tiếp tục đánh cậu túi bụi…
-Đồ khốn! Buông thằng nhóc ra!
Tiếng thét to và rõ làm giáng đoạn cuộc bạo hành,thằng cầm đầu
mặc áo nâu đậm đứng thẳng người đề nhìn kĩ thủ phạm.Khi đã nhận ra chủ
nhân của tiếng thét,nó bật cười khanh khách,một giọng cười chói cả tai:
Ô! Thì ra là Lợn con dễ thương.Brian,hôm nay gan mày to nhỉ?-nó mỉa mai
-Mày câm đi Steve! Buông thằng nhóc ra!-Brian độp lại
-Tao không câm.Làm gì nhau?
Một thằng ra dáng giang hồ khác trong băng tiếp lời cho đại ca của
nó:Mày ăn đòn của tụi tao chưa đủ hay sao? Muốn lãnh luôn phần của thằng
này à!-Nói đoạn,nó đá cậu bé tóc đen một cái.
-Lũ hèn!Tụi mày ngán đánh đập tao rồi hả? Tao mới là kẻ thù của tụi
mày,nhớ chứ! Còn thằng nhóc,nó mới học ở đây chừng hai tuần thôi
mà?-Brian cắn môi
Thằng Steve nhếch miệng: Thì bởi vì nó là lính mới nên tao mới phải cho
nó biết ai là thủ lĩnh cái trường Summer Hill này đồ ngu ạ!
Brian nói rõ từng chữ một cách dứt khoát: Tao sẽ tôn mày làm thủ lĩnh NẾU MÀY HẠ ĐƯỢC ANH SHANE!
Brian vừa dứt 6 chữ cuối cùng,mặt thằng Steve đỏ lự,cả hai tai nó cũng
như mới bị xát ớt,nó lấn tới nắm áo cậu bé béo ú,rít qua kẽ răng: ĐỪNG
BAO GIỜ NHẮC TỚI TÊN THẰNG FILAN TRƯỚC MẶT TAO!-Xong,nó đấm Brian một cú
mạnh đến mức khiến cậu bé ngã chúi ra thềm,nằm im không cử động,máu me
từ mũi và miệng chảy ròng.Tiếp theo, Steve quay qua cậu bé nhỏ con đang
run rẩy,chỉ biết ôm đầu nhìn trân trân “anh hùng” của nó đã bị hạ gục.
“Chờ gì nữa?”-Steve nói với hai thằng còn lại-“Tiếp thôi!”-Lời nói của
nó nhẹ tênh, cả ba thằng côn đồ lại tiếp tục hành hạ cậu nhóc vô tội.
Tao xin lỗi!-thằng Steve đay nghiến-Có trách thì trách con Lợn kia!-Nó
giựt mạnh mái tóc đen của cậu bé-Vì nó mà mày phải chịu thêm đòn!-nó xô
mạnh cậu bé ra sàn. Đến nước này, Brian dù đau cỡ nào cũng lồm cồm bò
dậy,nó lao như điên vào đám hỗn loạn để ôm lấy cậu bé đang khóc nấc lên
vì đau đớn và sợ hãi.Hai đứa ghì chặt nhau,Brian rít lên:Mắt Xanh,tớ đếm
tới ba là chạy nhé!
“Mắt Xanh” gật đầu yếu ớt
“Ok.Bắt đầu nào”-nó thì thào- “Một”-Brian bị đá vô hông
“Hai”-Tay áo bên trái của Tóc Đen rách toạc
“CHẠY!!!!!!”-Thằng Steve nhổ một bãi nước bọt lên cả hai
đứa.Brian và Mắt Xanh chạy thục mạng, bay ngang sân trường,ra ngoài
cổng,tụi nó chạy dọc theo bờ sông của thị trấn Sligo rồi băng qua cây
cầu chạy thẳng vào rừng con.Không một giây phút nào tụi nó ngoái đầu
lại.Chạy,chạy mãi cho tới khi không còn nghe thấy tiếng tụi thằng Steve
đuổi theo phía sau nữa.
Dưới gốc cây,hai đứa thở hổn hển,tay ôm ngực,tay xoa xao những vết
thương.Brian mở lời trước: Bồ…hộc hộc…bồ tèo…phì…tên…hộc hộc…tên gì?-nó
vừa lắp bắp vừa thở như sắp chết.
Lấy tay quẹt nước mắt,cậu nhóc kia nức nở: Tên…là…hức…là…Feehily…Mark…hức. ..Feehily…
Brian xoa đầu cậu bé:Ôi! Đừng khóc nữa,không sao đâu há.Mai mốt bồ tèo
đừng ở lại trễ nữa,nếu không ai đón thì về chung với tớ.Á chết! Nãy giờ
nói nhiều quá nhỉ,mà bồ tèo học lớp 7E phải không?
Mark đã có vẻ bình tĩnh hơn,nó gật đầu đáp: Uhm,tổ hai bàn kế cuối.
Brian hớn hở,nó vỗ lưng Mark một cái rõ đau khiến cậu bé kêu lên một
tiếng: Há há,tụi mình gần nhau rồi.Tớ tên là Brian,Brian McFadden.Cậu
còn có thể gọi là Brian Béo,học lớp 7D-Nó nói giọng tỉnh bơ
-Brian…tớ…tớ cảm ơn-Nói đến đây,đột nhiên Mark lại khóc nấc lên-Xin…xin
lỗi…hồi nãy…hức…làm cậu bị đánh…hức…tớ…cũng…đau lắm…huhuhu-nó dụi dụi
dôi mắt xanh tuyệt đẹp.
-A,không sao mà.Lũ điên đó tớ đánh lộn riết cũng quen,mà toàn thua thôi.há há!-Brain tỏ ra tỉnh bơ,mà đúng là nó tỉnh bơ thiệt!
-Không sao…Không sao-Mark lặp lại một cách máy móc.
-Nín đi nhá,tớ dắt cậu quay lại trung tâm thị trấn rồi nhờ ai đó băng bó mấy cái vết thương này-Brian trấn an người bạn mới.
Mark ngẩng đầu lên: Nhưng mà biết nhờ ai?Tụi mình cũng đâu có tiền để đi bác sĩ.
-Ôi dào,lo gì.Cùng lắm chạy về nhà nhờ mẹ giúp thôi.Ờ…mà cũng có thể sẽ
thảm hơn nếu mẹ tớ đập cả hai đứa mình vì tội đánh nhau.Như vậy là tụi
mình sẽ bị ăn đòn 2 lần trong một ngày!...Thôi bỏ cách đó vậy,khủng
khiếp,khủng khiếp…-Brian lầm bầm trong lúc Mark thở từng hơi dài sượt.
-Thôi tụi mình cứ ra khỏi đây rồi tính, mũi cậu đỏ lè luôn rồi kìa-Mark nói,nó kéo cánh tay áo rách tơi tả lau khô máu cho Brian
-Ờ,bồ tèo nói phải ha.Đi!Mình đi ra.
Thế là hai đứa dìu nhau đi thật nhanh ra khỏi cánh rừng.
Quay trở lại thị trấn Sligo,Brian với Mark phải đi sát bờ tường,cố né
những ánh mắt tò mò của những người xung quanh.Đang đi,Mark bỗng dưng
khựng lại,nó quay đầu đẩy Brian lùi lại đằng sau:“Lủi vô chỗ nào đi,lẹ
lên!”-“Hả?Sao dzậy?”Brian ngơ ngác-“Bà hàng xóm của tớ!”Mark đáp cộc
lốc;đang chực chạy thì một bàn tay xương xẩu níu áo nó lại:“Markie,con
phải không?” Nó giật nảy lên:“OÁI!BÀ HETHER!!!”
-Con làm cái gì mà thập thà thập thò như đi ăn trộm vậy,ngước mặt lên
xem nào!-Nói rồi,những cái móng tay được cắt giũa cẩn thận của bà bấu
lấy khuông mặt dễ thương nhưng đầy “chiến tích” của nó, dĩ nhiên chuyện
gì xảy ra sau đó thì ai cũng biết,bà hàng xóm la lên oai oái,gương mặt
phúc hậu của bà lúc đó trông thật là kì quặc:Trời ơi là trời,con vừa mới
đánh nhau phải không?
-Con…không…con không có đánh nhau mà…mà…-Mark lắp ba lắp bắp
-Mà là con!-Brian tiếp lời,mặt cậu bé lúc đó trông cương quyết một cách lạ lùng
-Cái…cái…gì…cậu…
-Là con?
-Dạ con…con là Brian,bạn của Mark.Con đánh nhau với mấy đứa ttrong trường,bạn ấy chỉ muốn can thôi.
Bà Hether nhìn Brian nghi ngờ,mắt lia từ mớ tóc vàng hoe rối xù tới đôi giày đầy vết cáu bẩn của nó
-Có thật là như thế không?-Bà hỏi
Brian nhìn thẳng vào đôi mắt sáng quắc bà,khẽ gật đầu.Nó thúc nhẹ vào tay Mark một cái,cậu bé cũng miễn cưỡng gật đầu theo.
Bà Hether dịu xuống:Thôi được,bà tạm thời tin hai đứa bây-bà thở
dài,nhìn Mark với con mắt lo lắng-Không biết khi trở về ba mẹ con có nói
gì ta không nữa,tại sao lại giao con cho ta chứ?
Mark gằm mặt xuống,hai má nó ửng đỏ.
-Thôi,hai con đi với ta tới chỗ Kevin,có lẽ ông ấy sẽ giúp chúng ta.-Nói
đoạn,bà ra hiệu cho Mark và Brian đi theo,tụi nó ngoan ngoãn vâng lời
bước theo sau,không nói thêm một lời nào nữa.